怨yuàn诗shī行xíng
荆jīng山shān何hé岩yán岩yán,,白bái璧bì何hé齿chǐ齿chǐ。。圭guī璋zhāng满mǎn朝cháo廷tíng,,尔ěr胡hú独dú在zài此cǐ。。
千qiān载zài抵dǐ尘chén沙shā,,一yī抱bào即jí知zhī己jǐ。。瓦wǎ砾lì生shēng目mù中zhōng,,众zhòng人rén纷fēn所suǒ指zhǐ。。
五wǔ都dōu当dāng一yī顾gù,,三sān献xiàn不bù得dé理lǐ。。一yī刖yuè藏cáng白bái虹hóng,,再zài刖yuè涸hé沂yí水shuǐ。。
玉yù石shí苟gǒu不bù分fēn,,安ān用yòng存cún吾wú趾zhǐ。。昭zhāo王wáng遣qiǎn使shǐ问wèn,,慷kāng慨kǎi不bù可kě止zhǐ。。
一yī剖pōu属shǔ白bái虹hóng,,再zài剖pōu折zhé沂yí水shuǐ。。至zhì今jīn为wèi宗zōng器qì,,天tiān下xià称chēng其qí美měi。。
愿yuàn以yǐ陵líng阳yáng侯hóu,,还hái之zhī乐lè正zhèng子zi。。
荆山何岩岩,白璧何齿齿。圭璋满朝廷,尔胡独在此。
千载抵尘沙,一抱即知己。瓦砾生目中,众人纷所指。
五都当一顾,三献不得理。一刖藏白虹,再刖涸沂水。
玉石苟不分,安用存吾趾。昭王遣使问,慷慨不可止。
一剖属白虹,再剖折沂水。至今为宗器,天下称其美。
愿以陵阳侯,还之乐正子。