晚wǎn坐zuò有yǒu感gǎn
青qīng山shān围wéi四sì旁páng,,南nán断duàn如rú金jīn玦jué。。残cán霞xiá映yìng寒hán碧bì,,杳yǎo杳yǎo鸟niǎo孤gū没méi。。
我wǒ本běn忘wàng机jī人rén,,忽hū忽hū老lǎo岁suì月yuè。。身shēn系xì三sān家jiā村cūn,,心xīn到dào极jí穷qióng发fā。。
萧xiāo然rán病bìng脚jiǎo僧sēng,,丈zhàng室shì坐zuò说shuō法fǎ。。事shì业yè谁shuí做zuò尽jǐn,,尧yáo舜shùn行xíng不bù彻chè。。
义yì理lǐ谁shuí说shuō尽jǐn,,孔kǒng孟mèng引yǐn不bù发fā。。有yǒu心xīn阻zǔ世shì用yòng,,自zì来lái同tóng一yī辙zhé。。
人rén生shēng直zhí如rú寄jì,,世shì路lù会huì有yǒu役yì。。何hé时shí拂fú衣yī去qù,,结jié筏fá造zào溟míng渤bó。。
青山围四旁,南断如金玦。残霞映寒碧,杳杳鸟孤没。
我本忘机人,忽忽老岁月。身系三家村,心到极穷发。
萧然病脚僧,丈室坐说法。事业谁做尽,尧舜行不彻。
义理谁说尽,孔孟引不发。有心阻世用,自来同一辙。
人生直如寄,世路会有役。何时拂衣去,结筏造溟渤。