黄陵庙怀古
君不见湘山高高湘水碧,泪痕染遍琅玕色。雪浪朝连青草浮,愁云暮向苍梧合。
当年帝女下璇宫,沩汭曾闻礼秩隆。已傍松云开贰室,旋看日月丽重瞳。
鼓琴衣袗天家乐,星轩双曜明珠幄。阿阁都縆素女弦,钧天尽按皇姱曲。
一从刻玉下南天,翠辇金舆不复还。漫比胶舟沈汉水,还同遗剑恸桥山。
桥山一去成千古,九疑天远留灵琐。玉轪难乘悬圃风,明珰空望涔阳浦。
涔阳江浦总魂销,更驾飞龙逐晚潮。帝子扬灵江上瑟,夫君愁思洞庭箫。
黄陵庙怀古,清代李含章
君不见湘山高高湘水碧,泪痕染遍琅玕色。雪浪朝连青草浮,愁云暮向苍梧合。
当年帝女下璇宫,沩汭曾闻礼秩隆。已傍松云开贰室,旋看日月丽重瞳。
鼓琴衣袗天家乐,星轩双曜明珠幄。阿阁都縆素女弦,钧天尽按皇姱曲。
一从刻玉下南天,翠辇金舆不复还。漫比胶舟沈汉水,还同遗剑恸桥山。
桥山一去成千古,九疑天远留灵琐。玉轪难乘悬圃风,明珰空望涔阳浦。
涔阳江浦总魂销,更驾飞龙逐晚潮。帝子扬灵江上瑟,夫君愁思洞庭箫。
瑟希箫歇人何在,里俗传芭犹不