仙居书屋为相国商公题
仙居之山几千仞兮,芙蓉万叠屼然直上而孤撑。
攒峰西来拥其下,是为金华诸山兮,左右环拱罗立而相迎。
红尘隔断数百里,时有彩云片片生。其间兮只疑方壶圆峤之在目,丹厓翠壁掩映而霄峥。
玉堂老仙昔居此,诛茆缚屋时躬耕。贮书万卷日披诵,列仙环侍皆儒生。
当窗翠屏宜晚对,飞流喷作瀑布声。乱藤苍苍挂寒雨,白石一径香生蘅。
松风旦夕发清籁,彷佛天上来鸾笙。幽深宛似白鹿洞,翛然一段沧洲情。
仙居书屋为相国商公题,明代童轩
仙居之山几千仞兮,芙蓉万叠屼然直上而孤撑。
攒峰西来拥其下,是为金华诸山兮,左右环拱罗立而相迎。
红尘隔断数百里,时有彩云片片生。其间兮只疑方壶圆峤之在目,丹厓翠壁掩映而霄峥。
玉堂老仙昔居此,诛茆缚屋时躬耕。贮书万卷日披诵,列仙环侍皆儒生。
当窗翠屏宜晚对,飞流喷作瀑布声。乱藤苍苍挂寒雨,白石一径香生蘅。
松风旦夕发清籁,彷佛天上来鸾笙。幽深宛似白鹿洞,翛然一段沧洲情。
有时纵步一登眺,但见琪花瑶草不可以名状兮,上有好鸟宛宛