满mǎn庭tíng芳fāng重zhòng遇yù吟yín
重zhòng遇yù风fēng仙xiān,,重zhòng增zēng开kāi悟wù,,一yī心xīn专zhuān做zuò痴chī愚yú。。掀xiān髯rán势shì已yǐ,,且qiě恁nèn嘴zuǐ庐lú都dōu。。罢bà了le高gāo谈tán阔kuò论lùn,,疏shū笔bǐ砚yàn、、不bù讲jiǎng经jīng书shū。。从cóng今jīn后hòu,,孤gū云yún野yě鹤hè,,**食shí更gèng鹑chún裾jū。。寒hán来lái求qiú纸zhǐ布bù,,忻xīn来lái歌gē舞wǔ,,饥jī觅mì残cán馀yú。。似shì孤gū舟zhōu不bù系xì,,有yǒu甚shén程chéng途tú。。自zì在zài逍xiāo遥yáo坦tǎn荡dàng,,更gèng无wú著zhe、、无wú染rǎn无wú拘jū。。人rén来lái问wèn,,看kàn予yǔ活huó计jì,,何hé必bì更gèng询xún予yǔ。。
重遇风仙,重增开悟,一心专做痴愚。掀髯势已,且恁嘴庐都。罢了高谈阔论,疏笔砚、不讲经书。从今后,孤云野鹤,*食更鹑裾。寒来求纸布,忻来歌舞,饥觅残馀。似孤舟不系,有甚程途。自在逍遥坦荡,更无著、无染无拘。人来问,看予活计,何必更询予。