汉hàn宫gōng春chūn((寿shòu梅méi津jīn))
名míng压yā年nián芳fāng,,倚yǐ竹zhú根gēn新xīn影yǐng,,独dú照zhào清qīng漪yī。。千qiān年nián禹yǔ梁liáng藓xiǎn碧bì,,重zhòng发fā南nán枝zhī。。冰bīng凝níng素sù质zhì,,遣qiǎn凡fán桃táo、、羞xiū濯zhuó尘chén姿zī。。寒hán正zhèng峭qiào,,东dōng风fēng似shì海hǎi,,香xiāng浮fú夜yè雪xuě春chūn霏fēi。。练liàn鹊què锦jǐn袍páo仙xiān使shǐ,,有yǒu青qīng娥é传chuán梦mèng,,月yuè转zhuǎn参cān移yí。。逋bū山shān傍bàng莺yīng系xì马mǎ,,玉yù翦jiǎn新xīn辞cí。。宫gōng妆zhuāng镜jìng里lǐ,,笑xiào人rén间jiān、、花huā信xìn都dōu迟chí。。春chūn未wèi了le,,红hóng盐yán荐jiàn鼎dǐng,,江jiāng南nán烟yān雨yǔ黄huáng时shí。。
名压年芳,倚竹根新影,独照清漪。千年禹梁藓碧,重发南枝。冰凝素质,遣凡桃、羞濯尘姿。寒正峭,东风似海,香浮夜雪春霏。练鹊锦袍仙使,有青娥传梦,月转参移。逋山傍莺系马,玉翦新辞。宫妆镜里,笑人间、花信都迟。春未了,红盐荐鼎,江南烟雨黄时。